Từng ngày…từng đêm…nó mãi cứ vùi đầu vào game..nó hy vọng rằng
nó sẽ quên được em…quên được người con gái mà nó đã chờ đợi và hy vọng bao lần
qua, và cuối cùng cái mà nó nhận được từ sự hồi đáp của em là một sự đau khổ…thất
vọng.
Nhưng mọi thứ không như nó mong đợi…nó càng cố quên em thì
nó càng thêm nhớ em, yêu em nhiều hơn. Nó buồn hơn…tuyệt vọng hơn..và hình như
rằng trái tim nó đã chết dần trong nỗi nhớ mỗi mòn mà nó giành cho em…giành cho
một người mà nó yêu thương nhất trong đời.
Nó đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên..ngay từ những giây
phút mà nó cùng em trò truyện…dẫu rằng trong trong cái giây phút ây nó vẫn chưa
biết rằng nó đã yêu em từ lúc nào. Ngay cái giây phút ấy sao nó cảm thấy hạnh
phúc quá..vô tư quá…và giờ đây sao nó cảm thấy cô đơn quá, nó vô vọng trong sự
cô đơn.
Nó càng cố quên em thì nó càng không thể nào…hình bóng em giờ
đây đã đã có mặt mọi ngõ ngách trong trái tim nhỏ bé của nó.
Và giờ đây nó như đang buôn xuôi tất cả…nó sẵn sang vứt tất
cả….nó cũng không biết rằng nó đang làm cái gì với cuộc sống của nó và với moi
thứ đang diễn ra xung quanh nó.
Nó đã chết nó không còn là nó như ngày xưa nữa, nó bấy giờ
là Phong…một chàng trai với sự lịch lãm, trang trọng. Nó (Phong) với vẻ bề
ngoài là thế nhưng trong con tim ấy thì lại là một người khác…một người mà lòng
đầy trắc ẩn và một con tim chân tình….chân tình này xin giành trọn cho em…cho
người con gái mà nó đã yêu….