Tong tôi
bây giờ…dường như dòng chảy của xúc cảm đang tuôn tròa trong tôi. Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới lấy lại cái cảm
giác quen thuộc này, và cái cảm giác này nó đã mất cũng đã gần 3 năm rồi. Quãng
thời gian đó…không phải là ngắn, cũng không phải là dài nhưng nó có thể làm
thay đổi mọi thứ.
Có lẽ…mọi
chuyện như một giấc mơ đến với tôi. Tình cờ tôi và cô ấy quen nhau qua mạng
(Zing chát). Đúng vậy, tình cờ vẫn là tình cờ…nhưng…mọi chuyện vẫn là duyên số
sắp đặt. Tôi thì không thích chat, cũng được hơn 4 năm rồi tôi đã không vào cái
room chat nào cả, mở nick và treo…. Ai Buzz thì tôi nói cao lắm là 3 câu thôi….
_ ai thế ?
_Sao biết
nick tôi ?
_Có chuyện
gì không, tôi đang bận không tiện…
Vậy đó… mà
tôi đã không thích chuyện gì thì tôi cứ trời, đất mà tôi phan nên cũng hơi khó
chịu với người bên kia, điều đó tôi biết…nhưng, tôi không thích mà… Vì sao ư?
Chả sao…chỉ đơn giản là tôi không thích.
16h
hơn…tron khi tôi đang cắm cuối trong cửa sổ Photoshop thì….
_Buzz….
_Chào bạn.
_Chúc bạn
buổi chiều vui.
Cũng vậy.
_?
_Gì nữa đây
?
Webcam
_Làm gì?
Không mở
_Mà mở làm
gì?
Thế đó…đang
bực mà mới phóc lên đòi Webcam này webcam nọ. Tuy tôi viết được, thơ được nhưng
mấy dụ này thì…hình như là bị ma ám thì phải.
Và..sau một
hồi cãi vãi, thì…tôi cũng đuối thiệt nên đầu hang và dịu xuống. Cái bụng thì nó đang biểu tình, trời thì đang
mưa xối xả..đúng là trời Sài Gòn..ưng nắng ưng mưa..không hiểu nổi. Nhưng…dường
như có một cái gì đó đã làm tôi quên đi cái đói…và ngồi lại trên máy với cô ấy..và…nói
chuyện…
Tôi nhận
ra, trong mỗi câu nói của cô ấy đều mang ẩn chứa 1 cái gì đó mà có lẽ tôi không
hiểu hết được. Tuy chỉ là những đoạn thoại ngẳn ngủn nhưng nó mang đầy ngụ ý
trong đó…và chúng tôi bắt đầu tâm sự…tôi cũng đã quên đi cái đói đang cào xé của
mình từ lúc nào. Và…giữ chúng tôi có một điểm tương đồng nào đó…mà có lẽ chỉ
trong thâm tâm của 2 chúng tôi mới hiểu được.
Nhưng..có một
điều mà tôi không hiểu? tài sao mới lên cô ấy là đòi cái Webcam tôi nhỉ. Muốn
biết mặt tôi? Không, send image rồi mà. Hay…không phải chứ…giữ tôi và cô ấy chỉ
mới quen nhau chỉ hơn 1 giờ thôi mà đâu đến mức độ đó…có lẽ tôi quá tào lao thì
phải…Tuy là tôi khôn hiểu cô ấy muốn gì lúc đó, nhưng thật sự tôi cũng muốn
cho, nhưng cho bằng cách nào đây? Webcam đào đâu ra mà cho cơ chứ. Đúng…tôi là
một thằng của dân IT, nhưng mà IT nghèo. Tôi không phải so đo mình bằng, hơn
hay thua kém người ta nhưng những thứ đó nó đều vô bổ với tôi.
Hai chúng
tôi tâm sự với nhau cũng hơi nhiều…và dần tôi nhận ra được những gì mà cô ấy phải
trải qua. Và chính điều này đã là cho tôi nảy lên ý định là phải viết. Có lẽ
tôi viết không hay, nhưng quan trọng là tôi thích viết…tôi không viết cho ai cả,
không cho cô ấy, không cho tôi mà đơn giản là tôi thích điều đó…và tôi không phải
là nhà văn hay là nhà gi đó..tôi chỉ làm những gì mà mình thích…thích thì làm,
do dự à…never…
Nhìn cô ấy
xanh xao, sơ xác tôi thấy thương cho cô ấy lắm. Tôi thường gọ cô ấy là “Trái
Chuối Xanh” ……và nghĩ cũng thú vị thật. Trước giờ tôi chưa gặp 1 người nào mà
tàn úa như cô ấy cả…và điều đó là đã làm cho tôi phải làm một điều gì đó cho cô
ấy…. Đúng vậy, mọi chuyện điều có cái nguyên do của nó, và cô ấy như thế là kết
quả của một cuộc tình…buồn, và…tôi cũng đã từng trải qua giai đoạn ấy…nên…tôi
biết những gì mà cô ấy phải trải qua, phải gánh chịu. Nhưng quan trọng là lí
trí của chúng ta mách bảo ta phải làm gì…và làm như thế nào…. Với tôi…tôi có thế
gượng dậy được, nhưng…với cô ấy có lẽ là…. Phải chăng tôi là con trai….và cô ấy
là con gái, nên…điều ấy là không thể….
Tôi muốn
giúp cô ấy nhiều lắm…nhiều hơn bao giờ hết, và…cô ấy có nói với tôi... “Tôi rất
thích chinh phục rồi delete”. Uhm, có lẽ đó là sở thích của cô ấy, hay một điều
gì đó mà cô ấy nghĩ..nhưng điều đó với tôi là vô nghĩa…bởi…việc delete hay
không đối với tôi mà nói… nó chả lien quan gì đến cuộc sống của tôi cả. Vì trái
tim ấy của tôi đã khép lại cách đây 3 năm rồi, và chắc có lẽ sẽ không ai mở được
nó ra nữa…thế cũng tốt. Ảnh hưởng tới cuộc sống? Mất đi một người bạn? Không…Cuộc
sống này của tôi …tôi đã quen sống trong sự không có tình thương, quan tâm của
người khác rồi. Từ khi tôi còn bé tôi đã thế… và từ đó tới nay…giọt nước trên
khóe mi tôi đã không còn xuất hiện nữa rồi…cũng đã hơn chục năm ấy nhỉ, tôi nhớ
là từ khi tôi lên 8 hay 9 gì đó thì phải.
Người ta
nói; “Những gì không thuộc về ta thì sẽ không thuộc về ta, và…những gì càng níu
kéo thì sẽ càng rời xa ta”. Vâng…nếu bạn delete tôi thì cũng tốt, không gian bạn
sẽ được thoáng hơn một phần, nhưng tôi….có lẽ tôi sẽ hơi buồn một chút, bởi lẽ
tôi đã không giúp được gì cho bạn cả….nhưng tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy…mãi mãi…và mãi mãi….FOREVER.
Lâm Nhật Phong