Thế là em đã đi.. đi ra khỏi cuộc đời tôi một cách thầm lặng…
Từ lúc nhận được tin, tôi như đang rớt xuống vực thẳm, hai đôi mắt tôi tối sầm lại không nhìn thấy gì cả..tôi quay cuồng…tôi choáng ván. Tôi dường như đã sụp đổ hoàn toàn, không còn gì gọi là hy vọng và niềm tin trong tôi nữa.
Giờ đây, trong tôi chỉ còn là những ký ức về em. Em là động lực là niềm tin cho tôi sống, cuộc sống của tôi sẽ không có ý nghĩa nếu thiếu em, thế mà giờ đây….
Em và tôi như là nước với lửa, gặp nhau không khi nào được ở trong hòa bình, không thế này thì thế nọ, chính nhưng giây phút ấy tôi và em lại càng gắn bó hơn…và mến nhau hơn bao h hết. Tình yêu của tôi giành cho em trong thầm lặng và em cũng đã biết điều đó, hai đứa càng gắn bó nhau hơn…hơn bao giời hết.
Đi bên em tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, tôi thấy cuộc sống mình đẹp hơn khi có bên kề bên. Em không xinh, đẹp hơn ai hết, nhưng em luôn toát lên một vẻ nết na thùy mị, duyên dáng và đầy bản lĩnh. Có đôi lúc sự can đảm của tôi cũng không bằng em, em đã tiếp thêm động lực và niềm tin để bước tiếp trên con đường đời này.
Thế mà giờ đây em lại ra đi, em đã bỏ tôi một mình, em để tôi bước những bước đi cô đơn và nhạc nhẽo trên con đường mà em và tôi đã cùng chọn. Tại sao….tại sao em lại không giữ lời hứa với anh, em đã hứa rằng sẽ cùng anh bước đi trên còn đường mà hai chúng ta đã chọn mà…chúng ta cùng véo tay với nhau rồi mà em…đã cùng nhau hứa rồi mà… mà giờ em lại…
Biết làm sao…anh phải làm sao bây giờ hả em… con đường giờ đây chỉ còn anh bước đi những bước chân lẻ loi với những kỷ niệm xưa. Con đường giờ đây sao vắng tanh và lạnh lẽo quá, anh cũng không biết anh sẽ đi về đâu…. Có lẽ nó sẽ chấm dứt tại đây ..cũng có thể là nó dài vô tận.
Người con gái bướng bỉnh nhất, tự tin nhất trong lòng tôi giờ đã ra đi một cách thầm lặng, tôi không trách em mà tôi chỉ trách em.. tôi không trách ai, tôi chỉ trách ông trời tại sao lại cướp mất đi người tôi yêu thương nhất, nghe lời nhất và người được đánh tôi nhiều nhất…Gió mang đến những điều kì lạ..
Và mang đi những điều phiền muộn...
Để lại một chút gì đó nhớ..
Một chút gì đó thương...
Một chút gì đó để lãng quên...
"Đã bao giờ bạn lái xe tốc độ 80km/h giữa đường phố đông người???
Đã bao giờ bạn ngồi trên lan can của một ngôi nhà cao tầng..2 chân thả lõng giữa không khí..."
Cảm giác như ta đang hướng đến tương lai...hướng đến màu hồng của cuộc sống...nhưng
bên cạnh đó không chỉ là l sự sợ hãi..lo lắng...hụt hẫng…
...có lẽ..ta luôn thấy sự trống trải..cô đơn...một cuộc sống cực kì bấp bênh...Tưởng chừng như ta đang thở...đang được vui vẻ với cuộc sống..bỗng chốc ta lại mất đi tất cả...
Cuộc sống ta ko nắm được gì cả...
Đó là lúc ta cần một điểm tựa..cần một bờ vai để đưa ta đi suốt cuộc đời còn lại...
và điểm tựa ấy sẽ cho ta biết làm gì...cho ta phải đi như thế nào...giống như cho bạn biết phải lái xe chậm trên con đường đông người ấy...cho bạn biết đưa bàn chân chạm vào bờ tường để cảm thấy chắc chắn và yên tâm hơn...
Đường đến tương lai..đến cuộc sống luôn có những bước đi cần sự mạo hiểm..nhưng cũng đừng quên kiếm tìm cho mình một điểm tựa..một bản năng sống..cũng như một bờ vai để khóc...Đừng quên những điểm tựa vô hình mà bạn không hề nhìn thấy được...
Cái cảm giác ngồi ở trên lan can tầng 5 của một ngôi nhà cao tầng..hai chân đưa ra khoảng không kì lạ...
Sự sợ hãi sẽ bao quanh bạn nhưng đừng quên rằng..cuộc sống cần sự mạo hiểm...và cũng đừng quên..điểm tựa vô hình ấy mãi ở bên ta..có thể là không khí nâng đôi chân ta lên...???
Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã từng nói:"
Sống trong cuộc sống...
cần có một tấm lòng..
Để làm gì em biết không?..
Để gió cuốn đi..."
Có lẽ gió không cuốn đi...
mà nó mang theo...
mang theo đến một miền đất mới...
Để sẻ chia những con người mới...
Đó là cách sống của Leo...và cách mà Leo hướng tới...
Có những thứ không phải cứ nghĩ đến bản thân là đủ..
có những thứ ko phải cứ nghĩ đến người thân là đủ..
Có những nụ cười không nên giữ mãi trên môi...
Hãy đưa nó đi...đưa nó đến với mọi người...
..bằng cơn gió thoảng...
Hãy sống cho tất cả...
sống vì một ai đó đang ở sau lưng.
.Sống vì một ngày mai bạn sẽ có một chút gì đó của riêng mình và mang cái riêng ấy gửi đến mọi người...
Sống vì một ai đó đang cần bạn phía trước.
Sống để giữ ấm những kỷ niệm...
Sống để chấp nhận vượt qua....
Sống để....cho riêng bạn...một chút gì đó...của hương...
Đừng vội buồn vì những gì trước mặt...
Có thể bạn khóc..phải tuyệt vọng vì hiện tại...nhưng đừng quên rằng..bạn đã có những gì ở quá khứ..
đừng quên rằng tương lai phía trước vẫn luôn là điều bí ẩn..nhưng nếu chúng ta biết đi...nó sẽ mang đến những món quà bất ngờ...
đừng quên rằng hiện tại bạn đang có một bờ vai...một cánh tay..che chở và chia sẻ cùng bạn...Có thể là tôi...có thể là cách sống tốt đẹp đang ở bên bạn lúc cần nhất...Có thể là người ấy..(part of your life)..
Đừng vì một chút giận hờn vu vơ...để rồi mất đi thứ quý giá nhất mà mình ko hề biết...
Đừng để lời nói giết chết một ai đó...đừng để hành động của mình lại khiến người khác phải khóc...
Đừng lãng quên một ai đó trong sự bận rộn của bản thân..
Đừng bỏ rơi một ai đó đang mãi chờ đợi bạn...
Đừng mỉm cười một mình khi có những thành công...
Đừng giữ mãi may mắn làm của riêng mình...
Đừng tự tử khi bạn thấy tuyệt vọng..bởi vì lúc đó bạn đã tự đánh mất đi giá trị của một cái gì đó...
và đừng để mất một cái gì đó để rồi mới biết giá trị của nó...
Trong tình yêu có những hoàn cảnh khiến chúng ta phải suy nghĩ nhiều...
nhưng đừng vượt qua thử thách một mình chỉ vì tốt cho người kia..
Bởi vì điều đó chưa hẳn là tốt...Có thể sẽ mất đi những thứ mà ta ko thể quay lại được đâu..
Hãy cùng nhau vượt qua..cùng nhau chia sẻ...2 người sẽ là một...mãi mãi là như thế..
Cũng đừng giữ người mình yêu bên mình..mà hãy cho cô ấy 1 đôi cánh..cho cô ấy một đôi môi...và bên cô ấy đi đến mọi nơi...Đó mới là tình yêu thật sự...