Blogger templates

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Kỳ Nghỉ Hè Đáng Nhớ


Chưa bao giờ nó nghĩ mình được gần cô ấy như thế... Đi bên cô ấy trong một chiều mưa phùn nhẹ... Cô ấy trách nó sao nói ít thế... 
Nó chỉ mỉm cười...ôm lấy cô ấy... và hôn lên đôi môi ấy...

 Và rồi nó tỉnh giấc...tỉnh giấc với chút gì đó ngọt ngào đọng trên môi...và nó biết mình đã trải qua những gì...
Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không phải là sự thật nó đang đối mặt, nhưng ở một chút gì đó được gọi là cuộc sống, giấc mơ đã mang về cho nó một chút gì đó ấm cúng, một chút gì đó ngọt ngào trong quãng thời gian vô hồn lạc lõng...Suốt năm năm im lặng và cách ly với cuộc sống cùng những đêm mưa lạnh...Nó đã sống, đã làm như thế sau cái ngày nó đánh mất người yêu...một cảm giác trống trải chưa từng có

...nó biết nó đã làm như thế và phải làm như thế...có lẽ nó không thể chấp nhận những gì đã qua...Có lẽ nó đang trốn tránh quá khứ...Và cũng có lẽ, nó sợ phải trải qua một cảm giác đau một lần nữa...Nó không còn là chính nó...


...Chuyện gì đến cũng đã đến....Tình cờ, nó quen một cô gái học trò bố mẹ nó, trong một lần về quê thăm gia đình...Vài tin nhắn sau ngày làm quen ấy...Nó được trở thành một ông anh..Vài tin nhắn qua lại...vài lần hỏi thăm...vài lần ăn kem cùng nhau...tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm của ông anh với đứa em gái của mình...Uhm, nó đã nghĩ như thế...

Cuộc sống tiếp tục lấy đi của nó một người mà nó yêu quý nhất...một người đã cho nó biết phải sống...phải học cách làm người...một người nó đã vô tình lãng quên trong những ngày tháng sống lạc lõng...Nó hụt hẫng...nó khóc...nó cười...

...Lái xe hơn 100km/h...nó phóng như người mất trí...chưa bao giờ nó cảm thấy cuộc sống nghiệt ngã với nó như thế...Một cách vô hồn...Nó lướt qua đám CSGT và mỉm cười vì đám CSGT không dám rượt theo nó..Đơn giản thôi..chiếc xe nó đang lái mang biển số xanh...nó mỉm cười trong cuộc sống lạt lẽo...Và nó chợt nhớ đến người yêu...nhớ những lúc thế này nó luôn có cô ấy bên cạnh...nó nhớ...nước mắt tuông rơi...Nó tự nhủ mình ko thể khóc...nhưng làm sao ngăn được nỗi đau ấy...

...Chiếc điện thoại chợt rung...nó rút điện thoại định quẳng đi như mọi lần...nhưng rồi có gì đó khiến nó khựng lại...nó bóp điện thoại...29 cuộc gọi nhỡ và 16 tin nhắn của cô ấy..người mà nó cho rằng đó là em gái...tất cả 16tn chỉ với một nội dung:" đến nhà em..."...

Nó định quay đi....hơn bao giờ hết...với những gì đã trải qua..nó muốn ở một mình tiếp tục cuộc hành trình 100km/h của bất tận...nhưng rồi có gì đó khiến nó không thể làm thế...Quay xe ghé ngang cổng nhà cô ấy...Một chiếc mũ bảo hiểm trên tay..Cô ấy leo lên xe với vỏn vẹn 1 câu nói:" em đi với anh..."...

 Không một câu trả lời...nó rú ga phóng tiếp...

70km/h....80km/h....90km/h...nước mắt bỗng dưng rơi...không phải vì nỗi đau...mà một điều gì đó lạ lẫm....bỗng dưng nhớ 1 ai đó đang phía sau...nó không muốn đánh mất một cái gì đó đang ở bên nó..

...60km/h....đôi tay đang siết chặt eo nó mới cảm nhận được...đang buông lơi dần...Nó vội vàng hạ tốc độ...1 tay siết chặt đôi tay ấy...

...Không một lời nói...chỉ có tiếng gió và tiếng sóng vỗ giữa đêm khuya...Một khoảng lặng của bình yên...có gì đó đang thay đổi..Trong đầu nó chỉ còn tiếng sóng biển vỗ bờ...trống rỗng 1 cách lạ kỳ...không giống như những lần trước đây...Bất chợt quay sang nhìn cô ấy...nó vội vàng khoát chiếc áo đang cầm trên tay vào người cô em gái...Nó chỉ có thể nói đc:" Cảm ơn em"...Nó muốn nói nhiều hơn...nhưng có gì đó khiến nó phải nghĩ...và nó đã ngăn thứ cảm xúc đang diễn ra trong tim...


..Cô ấy tựa vào vai nó....
- " anh thích biển lắm àh "...
- uhm!
- nhưng ban đêm đâu có nhìn thấy biển...
- uhm...
- anh thích làm anh trai em àh..
- uhm...àh không...àk..câu hỏi nó lúng túng và im lặng...
- Cái gì anh cũng uhm àh...
- uhm...àh không...cũng có thể...
....bâng khuâng trước biển nó lắng nghe câu hỏi tiếp...nhưng cô ấy đã dừng lại...
- "Biển đêm là lúc anh nhìn thấy nó rõ nhất..."....


....Biển cứ vỗ...sóng cứ tràn bờ...cái cảm giác quen thuộc vẫn như ngày nào..nó nhớ 1 chút gì đó của quá khứ...1 chút gì đó của một đứa trả luôn vui vẻ và chẳng bao giờ lo sợ điều gì...nó nhớ những ngày tháng lạc lõng vô ích...Vô tình, nó bỗng nghĩ xa xăm...

- " về thôi em..."..

- " không phải anh định đi thâu đêm ak"...

- " uhm..ơ..con bé này có về không thì bảo...12 rồi đấy..lo mà giữ gìn sức khỏe mà học thi..."

- " Anh cũng thế thôi"...

- " anh học đại học rồi chứ đâu có con nít như em.."...

- " Xí"...

Related Posts