Blogger templates

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Nhật Ký Bạn Tôi


Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể tồn tại đến bây giờ...
Chưa bao giờ tôi hỏi mình sẽ đi về đâu...
Chưa bao giờ tôi quan tâm sự bí ẩn nhiều đến thế..
Cuộc sống vốn là điều bí ẩn..có lẽ sẽ chỉ diễn đạt bằng "...
"...và ta sẽ đi tìm từng vết chấm của cuộc đời...


Tôi viết lên đây những vết chấm tôi đã tìm ra với hạnh phúc duy nhất tôi còn có thể viết...Viết cho em..viết cho tất cả...


………….Năm 8 tuổi………

Hôm nay lớp tôi chào đón một thành viên mới..Một bạn gái vừa chuyển về trường...Cô ấy thật xinh.Lũ con trai lớp tôi xuýt ngất vì nụ cười của cô ấy...Tôi không biết hoặc cũng không còn nhớ rõ cảm giác lúc ấy của mình..có lẽ cùng đang chết ngây như đám bạn...
..Cô ấy tên Ngọc...Không biết do cô ấy cao ( tôi cũng không hiểu tại vì sao cô ấy cao đến thế, hơn tôi một cái đầu) hay sao nhưng lại xếp được ngồi bàn đầu với tôi...điều tôi nghĩ lúc đó có lẽ là sự vô tâm của mình...
Những ngày tiếp theo...sự im lặng đang hoành hành tại bàn 2 chúng tôi..có lẽ vì tôi ít nói...có lẽ vì tôi đang bắt chước làm dấu"..."
Có lẽ sự im lặng sẽ kéo dài đến tết congo nếu cô giáo không phân chia đôi bạn cùng tiến...
Vâng, tôi và cô ấy bắt đầu từ đó...

…Năm 10 tuổi...

tôi lớn hơn một chút...cao hơn 1 chút nhưng thua cô ấy 1 cái đầu...
Cô ấy vẫn ngồi gần tôi..chúng tôi vẫn là đôi bạn cùng tiến...vẫn thế...chúng tôi thân nhau hơn, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn đến nhà nhau ăn ké..Hồi đó, có lẽ tôi đã thắc mắc không hiểu vì sao mẹ cô ấy hiền mà sao cô ấy như ác quỷ đến thế...
Ngày nào tôi cũng ăn ít nhất là 1 cái cốc và 2 cái nhéo tai...Và hồi đó tôi cũng đã lập quyển sổ ghi lại số lượng những cái cốc đầu và những cái véo tai mà tôi phải hứng chịu hằng ngày..có lẽ quyển nhật kí ra đời từ đó...Thật buồn vì ngày nào cũng phải làm bia để tay cô ấy bắn...có lẽ vì tôi ngốc..nếu hồi ấy tôi biết làm xác xuất thông kê thì có lẽ sẽ không bị ăn cốc nhiều như thế...

…....Năm 11 tuổi...

Năm nay là năm cuối cấp...tôi và cô ấy phải học thật tốt để có một ngôi trường tốt ở cấp 2...điều đó đồng nghĩa với tôi phải hứng chịu những trận đòn nhiều hơn..không phải từ bố mẹ tôi mà từ cô ấy...
Và chúng tôi dắt tay nhau vào lớp 6 với cùng một ngôi trường..thật trùng hợp là chúng tôi lại học chung lớp...nhưng không còn ngồi chung như trước..
Như thế chẳng ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả...Cô ấy nói thế...

...Năm 14 tuổi...

...Có lẽ là năm đang nhớ của nửa cuộc đời mình...uhm, có lẽ thế...
Tôi cao hơn cô ấy rồi...
Có lẽ điều này không chỉ là điều đáng nhớ nhất của hồi đó...mà có lẽ đó là năm tôi biết mình đã yêu cô ấy...:)
....tết năm ấy...chúng tôi bên nhau...đi thăm thầy cô...cùng gia đình đi Suối Nhị Hồ...
Tôi không phủ nhận rằng mình biết bơi..nhưng tôi vẫn chưa đứng nước được:)..Chẳng hiểu thế nào..đang măm măm quả chôm chôm thì cô ấy kêu cứu...uhm..cô ấy đã bị cuốn vào nơi sâu nhất của hồ mà chúng tôi không hề biết..Và tôi đã cứu cô ấy...đó là một trong những bí ẩn mà đến bây giờ tôi vẫn không thể giải thích được tại sao mình lại phản xạ nhanh hơn người lớn...và cũng chẳng hiểu vì sao cứu được cô ấy,cô ấy lại cho ăn cốc tiếp...có lẽ là sự bí ẩn của riêng con gái chứ không phải là dấu"..."
…năm 15 tuổi…
Một lần nữa chúng tôi lại bước vào thứ thách chuyển cấp…và có thể cũng như lúc trước hoặc có thể khác hơn một chút..đó là chúng tôi phải học nhiều hơn trước..không chỉ cô ấy mà bố mẹ tôi cũng thường nhắc nhở đến vấn đề học hành…tôi biết thử thách lần này khó khăn hơn lần trước nhiều..Đậu vào trường công lập đồng nghĩa với niềm vui,hạnh phúc và bố mẹ đỡ tốn tiền hơn…và cánh cửa bước chân vào ĐH gần hơn tất cả…Tôi biết thế..cô ấy cũng biết thế…và chúng tôi đã dốc sức học…học để vì tôi, vì gia đình…và vì một ngày mai có thể chung trường với cô ấy…uhm,tôi yêu cô ấy…và tôi đã từng nói thế!!
…Không biết có phải vì cô ấy biết tôi yêu cô ấy hay vì một lí do nào khác, từ ngày ấy số lượng cốc đầu véo tai từ cô ấy đã giảm hẵng…nhưng không có nghĩa là tôi không còn được ăn cốc…nhưng hồi đó có lẽ tôi chỉ định hình được số lượng cốc đầu giảm bớt chứ không hề nghĩ rằng cô ấy đã thay đổi..có lẽ là phần vì áp lực,hoặc cũng có thể một lí do duy nhất: “ tôi vẫn chưa biết làm xác xuất thống kê”…
..Sau một năm học cố gắng…ngày định mệnh lại đến…chúng tôi thi vào cấp 3 Quốc Học Huế…Cô ấy vốn giỏi Văn nên đã thi vào chuyên văn…còn tôi, một phần vì ngốc,một phần vì mãi mê với game nên không dám đăng kí thi chuyên…Không đăng kí thi chuyên thì khả năng đậu vào cùng trường với cô ấy có lẽ sẽ cao hơn..Tôi nghĩ thế…Tôi cũng muốn thi vào chuyên lắm..nhưng trường QH hồi ấy nếu rớt chuyên thì đồng nghĩa với rớt QH cho dù điểm thi phổ thông đủ điểm để vào phổ thông…suy đi tính lại thì tốt nhất là thi phổ thông thì ổn…và sẽ thi vào chuyên vào hè năm sau..tất nhiên là nếu đậu:)
..Gặp nhau trước cổng trường thi..chúng tôi chỉ mìm cười..và chào nhau rồi vội vã bước....Và rồi, Có lẽ là do may mắn…tôi và cô ấy lại được vào chung trường…

………

Trước mắt tôi bây giờ không phải là cô ấy – cô bé thường hay cóc đầu tôi những năm qua, mà là một thiếu nữ…chưa bao giờ tôi nghĩ vào cấp 3 cô ấy lại thay đổi như thế…Cô ấy vẫn đẹp, vẫn dễ thương như xưa…nhưng bây giờ đã thành cô gái trung học,…với tà áo dài trắng thật đẹp…
…Vào cấp 3, dĩ nhiên tôi và cô ấy học khác lớp, cô ấy chuyên văn, còn tôi phổ thông…Nhưng cho dù khác lớp thì đó không phải là một sự khác biệt đáng chú ý…Nhiều năm qua, cuộc sống thay đổi nhưng tôi không hề biết, có lẽ bản thân tôi cũng thay đổi, và cô ấy cũng thế..nhưng có lẽ gì gì đã qua là mãi mãi, tôi và cô ấy vẫn thế…Giờ đây, tôi đã cao hơn cô ấy một cái đầu, có lẽ chính vì điều đó, khiến tôi thông minh hơn, và cũng có lẽ vì tôi thông minh hơn nên việc học toán xác xuất thống kê để xác định số lượng cốc đầu mà tôi ăn mỗi ngày trở thành vô nghĩa…có lẽ tôi buồn vì điều đó…Và dường như sự thông minh vẫn chưa có giới hạn…tôi chợt hiểu vì sao mẹ cô ấy lại hiền đến thế…trạc tuổi cô ấy, có lẽ bà cũng như bây giờ, thật hiền và đẹp…đồng nghĩa với việc tôi nhận ra rằng: “ chắc mẹ cô ấy những năm còn học tiểu học cũng cốc đầu hay véo tai một ai đó”..tôi mỉm cười…

Related Posts